order now

Thứ Sáu, 24 tháng 11, 2017

Truyện tình yêu 18+ HÃY ĐỂ EM QUÊN ANH!

  • VPRX bí quyết giúp kéo dài thời gian quan hệ giá chỉ có 750K . Bấm vào mua ngay
  • Miếng dán cai nghiện thuốc lá của Mỹ, cam kết cai nghiện sau 3 ngày . Bấm vào mua ngay
  • Thuốc viagra chính hãng có tem chống hàng giả Bộ Công an . Bấm vào mua ngay
  • Chai xịt stud 100 giúp làm tình lâu hơn . Bấm vào mua ngay
  • HÃY ĐỂ EM QUÊN ANH!

    Một tình yêu khi đã chết thì nó vẫn là tình yêu, vì một khi đã yêu nhau thì dù tình đã chết hay còn sống vẫn chỉ là một trạng thái yêu nhau mà thôi.

    --Gertrud von Le Fort--

    Mẹ đã hỏi tôi nhiều lần về chiếc áo tôi mặc đêm đêm. "Nó mặc thường xuyên mà sao giờ không thấy? Không gửi xuống cho nó, mẹ không yên lòng chút nào".

    Tôi cũng muốn làm yên lòng mẹ nhưng lại không cưỡng lại được thói quen mặc áo anh mỗi lần đi ngủ. Tôi sẽ thiếu anh lắm lắm nếu không có chiếc áo ấy. Tôi đành nói dối mẹ, rằng tôi không giữ bất kỳ kỷ vật nào nữa của anh.

    Mẹ giục tôi lấy chồng hoài, đàn bà 30 rồi mà cứ đêm đêm vò võ. Nhưng mỗi lần mẹ khuyên lấy chồng, tôi chỉ biết cầm lấy hai bàn tay đầy vết chân chim mà thưa rằng "Con chưa quên được con trai của mẹ!"

    Hết khó anh đã ba năm rồi. Năm nào đến ngày 17/1- cái ngày tai nạn nghề nghiệp cướp anh đi, tôi cũng về đây cùng mẹ làm giỗ cho anh.

    Mẹ có hai con trai, anh cả đi làm xa, anh thì đã bỏ mẹ đi mãi mãi. Mẹ sống trong cô quạnh. Tôi vẫn thường ghé thăm mẹ vào những ngày cuối tuần.

    Trước ngày dạm ngõ 2 tuần, anh phải đi công trình. Để rồi lần đi ấy là lần đi mãi mãi.

    Tôi và anh đã từng sống những tháng ngày hồi hộp chờ đợi được làm vợ, làm chồng. Sau ba năm yêu nhau anh mới có điều kiện gần tôi, để cầu hôn tôi. Tình yêu chúng tôi bền bỉ, nồng nàn, in dấu rất nhiều kỷ niệm.

    Tôi đã từng mất ngủ vì vui sướng. Đó là lần đầu tiên được anh hôn. Những nụ hôn sau này khiến chúng tôi không thể rời xa nhau. Cách anh hôn khiến tôi luôn khao khát được hôn. Nhớ về anh, tôi luôn nhớ những nụ hôn mê dại. Tôi ngưỡng mộ những nụ hôn thần thánh ấy. Thật khùng khi nói ra điều đó, nhưng tôi sẽ chỉ nói những điều tôi nghĩ! Trên thế gian này, không có nhiều đàn ông hôn để đàn bà nhớ suốt đời, tôi đoán vậy!

    Nhiều khi tôi muốn diễn tả cảm xúc khi hôn cho anh hiểu, rằng nụ hôn anh làm tôi điên đảo biết nhường nào, nhưng tôi đã không thể. Tôi đã phải tìm "Tiếng kêu của Châu Ngư" cho anh đọc. Để được nói với anh rằng, anh hôn như Trần Thanh, còn tôi yêu như Châu Ngư. Và anh hiểu tất cả những gì tôi muốn nói đằng sau cuốn tiểu thuyết ấy.

    Nụ hôn thể hiện mức độ yêu của con người, nhưng kết cục hay dẫn đến một nhu cầu thể xác trên một cấp! Chính vì vậy, sau mỗi lần hôn, anh thường có nhu cầu "cho anh nhé!". Tất nhiên, tôi đã phải "thương lượng" với anh rất nhiều. Mặc dù Trần Thanh cho đến lúc chết vẫn chưa một lần biết chán Nhâu Ngư! Nhưng tôi vẫn luôn sợ hãi một ngày anh bỏ tôi đi khi không còn gì để khám phá nữa. Hơn nữa, từ nhỏ tôi đã được mẹ dạy rằng, trinh tiết là thứ tài sản quý giá nhất của người con gái, thứ tài sản ấy phải được giữ gìn để dành cho người đàn ông duy nhất sau này là chồng mình. Bản thân tôi cũng phải tự đấu tranh rất nhiều để không cho mình trôi tuột theo đam mê.

    Thật ngạc nhiên là cũng đến một ngày cái nhìn của tôi thay đổi. Rằng yêu là chia sẻ tất cả. Cho sẽ được nhận. Và tôi biết trong tình yêu, tình dục là thứ của cải cuối cùng ta cho đi để nhận lại một thứ của cải quý hơn thế, thiêng liêng hơn thế. Tôi cũng nhận ra rằng: sau tình yêu là tình dục. Đó là sinh lý của loài người. Đó cũng là một quy luật hết sức bình thường như khi ta ăn, uống, ngủ, nghỉ… Nếu ta không đi theo quy luật đó nghĩa là ta không còn bình thường nữa.

    ………………………………………..

    Một đêm mưa tầm tã, từ công trường anh về thăm tôi. Chúng tôi nói chuyện và hôn nhau. Thi thoảng tưởng tưởng ra những việc sẽ làm sau đám cưới.

    Mưa không ngớt để anh về.

    - Nếu anh ốm em lo không?

    - Anh còn phải hỏi nữa, ghét!

    - Ừ, thế anh không về nữa nhé?

    - Nhưng…

    - Anh ở lại với em, sáng mai anh đi làm luôn.

    - Nhưng…

    - Em đừng lo, anh sẽ không làm gì hại em đâu!

    - Nhưng…

    - Em cứ ngủ trong phòng, anh nằm ngoài phòng khách. Yên tâm chưa nào, vợ sắp cưới của anh?

    Cuối cùng thì tôi cũng gật đầu, vì thực lòng tôi không muốn anh ra về dưới mưa. Tôi lo nhất anh ốm.

    ……….Cốc! cốc! cốc!...................

    - Anh hôn chúc em ngủ ngon được không?

    Anh bước vào trong sự chờ đợi của tôi. Tôi mong anh bước vào từng giây phút nhưng lại không giám quyết định điều gì. Anh lại gần, khi cánh tay tôi toan choàng lấy cổ anh, cũng là lúc anh ôm gọn cơ thể nhỏ bé của tôi và ấn nhẹ tôi xuống giường…

    Chúng tôi cuộn tròn và hôn nhau. Cảm giác hôn trong tư thế nằm thật lạ, tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác này. Nhịp tim tôi tăng lên gấp 3 lần thì phải, mà nói chính xác là cái cảm giác hồi hộp, háo hức nó làm cho tôi gần như đứng tim! Toàn thân tôi đang tan chảy. Tôi sắp tan chảy vào anh, vào từng tế bào mỏng manh nhất của anh. Tôi đã thuộc về anh trong đêm ấy. Dù là lần đầu tiên, nhưng sự hưng phấn đã giúp tôi không mấy đau đớn như đã từng đọc ở đâu đó về lần đầu tiên một cô gái quan hệ tình dục.

    - Em thật tuyệt vời!

    - Anh còn hơn thế nữa!

    Tôi cuốn chăn vào người, không phải vì lạnh mà vì thấy rất xấu hổ khi lõa lồ trước anh. Anh ngăn lại và nói: cứ để thế cho anh ngắm. Tôi chiều anh và trần truồng nằm bên anh nói chuyện. Nhưng chỉ được một lát, tôi lại thấy ngượng ngùng khi lần đầu tiên lồ lộ bầu ngực trước người mình yêu. Tôi lấy chiếc áo rộng thùng thình của anh khoác vào người. Trông tôi buồn cười lắm, trần truồng bơi trong chiếc T-shirt của anh!

    Tôi đã ngủ rất ngon trong cánh tay anh cùng chiếc áo có mùi mồ hôi nồng nồng ấy.

    Từ sau lần ấy, anh hay đi làm xa hơn. Công việc của anh luôn gắn với tên những công trình. Những chuyến đi xa ấy làm tôi nhớ anh cồn cào, buộc tôi phải đòi sở hữu chiếc áo kỷ niệm ấy. (Tôi bỗng nhớ lại lời mẹ kể, ngày mới lọt lòng, ngoại bế tôi suốt mấy tháng liền, đến khi ngoại về quê, ngoại phải để lại một chiếc áo để mỗi lần tôi khóc thì mẹ cuốn vào người cho tôi, thế là tôi ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ…). Tôi đã phải gạt sang một bên nhiều chiếc váy ngủ rất đẹp do chính tôi thiết kế và ngồi đạp máy khâu. Là vì giờ đây tôi sẽ khó ngủ nếu không chui vào chiếc áo anh.

    Lần đâu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi được gần anh như thế. Để rồi những phút giây ấy trở thành dấu ấn không quên của cuộc đời tôi.

    Mẹ kể rất nhiều cho tôi nghe những chuyện như, người sống không đốt hết quần áo cho người chết, nên người chết cứ về đòi, không để cho người sống được yên. Có người nửa đêm thức giấc đi ra nghĩa địa mà không hề hay biết cũng là vì lý do đó.

    Tôi nghe rất nhiều về sự trở về của linh hồn người chết. Nhưng sao tôi chưa bao giờ được anh hiện về để "đòi" áo? Hay vì anh thương tôi, không nỡ lấy đi chút kỷ vật cuối cùng làm cho tôi luôn thấy có anh bên cạnh? Đêm nào tôi cũng mặc chiếc áo ấy, chờ đợi anh về, mong được anh dẫn ra nghĩa địa, hay đi bất cứ nơi đâu cùng anh. Nhưng tôi đã chờ đợi trong vô vọng suốt 5 năm rồi…

    Sáng nay ghé qua nhà anh, tặng mẹ chiếc áo len màu cánh dán mới đan. Mẹ vui lắm, vẫn không quên nhắc tôi: con từ bỏ ý định độc thân cả đời đi nhé?

    Tôi mỉm cười mà lòng đau khôn tả. Lấy chồng ư? Một khái niệm quá xa vời, chưa một lần xuất hiện trong đầu tôi kể từ ngày anh bỏ tôi đi.

    Tôi luôn sợ phải sống với một người đàn ông xa lạ! (Tất cả những người đàn ông trên thế gian này đều là những người xa lạ, vì họ không phải là anh!).

    0 nhận xét:

    Đăng nhận xét

     

    thuốc điều trị bệnh xuất tinh sớm ở nam giới cách chữa phòng chống © 2015 - Designed by Templateism.com, Plugins By MyBloggerLab.com

    0936700000